KÝ ỨC ĐẸP VỀ XỨ SỞ BẠCH DƯƠNG

Tôi vẫn nhớ, cứ hàng năm đến ngày sinh nhật mình mẹ lại khóc một mình. Tay mẹ ôm con lật đật và chỉ khóc trong phòng một mình để mọi nguời không ai biết. Ngày còn nhỏ, tôi chỉ mơ màng về điều đó. Nhưng càng lớn, tôi càng nhận ra nỗi đau của mẹ đã hằn sâu thành từng nếp nhăn trên khuôn mặt.

Những năm 1960, hai bố mẹ tôi thương nhau. Mẹ kể, mẹ mê bố vì ông là người có ngoại hình tuy không quá suất sắc, nhưng ông lại luôn cố gắng, luôn nhiệt huyết với công việc của mình. Hai người quen nhau tại trường Đại học Nông Nghiệp. Mới yêu nhau được 5 tháng, bố được cử đi Liên Xô học tập, là 1 trong 20 nguời sinh viên ưu tú của trường. Khi đó mẹ buồn lắm, mẹ khóc nhiều. Ông bà ngoại cũng thương nhưng chỉ biết mắng: “Nó đi rồi, chắc không về đâu. Mày đừng đợi chờ nó nữa. Đi coi mắt rồi lấy chồng đi không lại lỡ dở”. Mẹ tôi thương bố, và mẹ cũng kiên cường với tình yêu của mình. Bà quyết đợi ông trở về và thực hiện lời hứa với nhau: hai nguời sẽ cuới nhau.

Trong hình ảnh có thể có: trong nhà

 

 

Khoảng 1 năm sau đó, chiến tranh miền Nam càng ngày càng khốc liệt. Bố và 14 sinh viên khác cùng nhau quay trở về để phục vụ đất nước. Ngày bố mẹ gặp lại nhau có lẽ là ngày bà vui sướng khôn tả. Hôm đó còn vào chính ngày sinh nhật mẹ nữa. Bố tặng cho mẹ 1 con lật đật Nga – món quà mà ngày đó vô cùng giá trị. Bố nói: “Anh tặng em. Đây là món quà anh tiết kiệm tiền rất lâu mới mua được nó cho em. Anh mong con lật đật này sẽ luôn giúp em vui vẻ, và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Dù những ngày tháng không có anh, thì vẫn sẽ luôn có lật đật bên cạnh để an ủi em, nhé”.

Một đám cưới nho nhỏ đã được diễn ra. Bố mẹ đã vì tình yêu mà vượt qua tất cả, dù ông bà ngoại đã ngăn cấm và hoàn cảnh là 1 tuần nữa bố sẽ ra chiến trường.

Từ ngày bố đi, mẹ mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Khi mẹ biết mình đã mang thai tôi, mẹ càng phải mạnh mẽ hơn nữa. Mẹ không còn khóc trong những dòng thư gửi bố, thay vào đó là niềm hạnh phúc và sự ngọt ngào thiêng liêng. Tôi và búp bê lật đật là minh chứng tình yêu của bố mẹ tôi. Bố đặt tên tôi là Thu Nga, vì bố nói mùa thu ở Nga là mùa đẹp nhất. Bố muốn được nắm tay mẹ đi dạo dưới trời thu nước Nga. Và giờ có cả tôi nữa.

Nhưng đến giờ, tôi vẫn chưa được gặp bố lần nào cả. Sau ngày đất nước hòa bình, giải phóng miền Nam năm 1975, đồng đội của bố báo cả nhà hay tin bố đã hi sinh nơi chiến trường. Tôi vừa đi học về đã thấy mẹ ngồi khóc như sắp ngất lịm đi. Bà không ăn mấy ngày liền vì đau buồn và thương nhớ bố. Nhìn mẹ mà tôi đau thắt lòng lại. Mẹ chỉ ở vậy, mà không đi thêm bước nữa. Có lần hai mẹ con nằm tâm sự với nhau. Mẹ nói mẹ rất tự hào vì mẹ có tôi. Món quà bố tặng mẹ vào ngày sinh nhật là con lật đật đã là động lực cho mẹ rất nhiều trong cuộc sống. Mỗi khi có chuyện buồn, mẹ lại nhìn con lật đật và cố gắng kiên cường hơn. Mẹ biết bố luôn yêu mẹ, yêu tôi. Mẹ biết bố luôn bên cạnh gia đình mình chứ bố không đi đâu cả.

Mùa thu năm nay, tôi đã đặt vé máy bay để được đến nước Nga cùng mẹ, được tận hưởng màu thu của Nga và tận hưởng tình yêu mà bố dành cho mẹ và cho tôi nữa

Bài viết liên quan